5 cách vượt qua nỗi đau mất thú cưng
Tròn 2 tháng kể từ ngày bé Pun – bé cún cưng của mình mất. Mọi cảm giác đau buồn đã có phần nguôi ngoai nhưng nó không thực sự có thể chấm dứt. Nếu như lật xem lại những tấm hình của Pun hay bất chợt xem một clip thú cưng trên mạng, cả nhà mình lại lập tức nhớ đến em ấy. Cũng phải thôi, 8 năm, không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn ngủi, thời gian ấy đủ để từng hành động, thói quen, sở thích của em in sâu vào tâm trí của từng người trong gia đình.
Nếu ai đó chưa từng nuôi thú cưng – đúng nghĩa “cưng”, có thể họ sẽ không thể hiểu được nỗi mất mát mà mình phải chịu đựng khi buộc phải giã từ em nó mãi mãi. Nhưng nếu bạn đã trải qua cảm giác mất đi người thương yêu, chắc bạn sẽ hiểu rõ cảm giác của mình…Việc kìm nén nỗi buồn sẽ không thể nào làm bạn dễ chịu hơn. Mình đã từng lên mạng tìm kiếm những video hay bài viết ai đó hướng dẫn cách vượt qua nỗi đau mất thú cưng nhưng nó hiếm hoi vô cùng. Mình đã tự làm theo những cách riêng mà mình nghĩ là tốt nhất thời điểm đó. Hiện tại khi cảm xúc của mình đã ổn định hơn, mình muốn chia sẻ những điều mình đã làm để mong rằng nếu bạn cũng đang trải qua hoàn cảnh như mình, bạn có thể thực hiện để phần nào xoa dịu được nỗi đau này.
Tiễn đưa thú cưng thật tốt
Mình biết rằng sự ra đi của người bạn bốn chân sẽ làm bạn cảm thấy: đầu tiên là mất mát, sau đó là sự tội lỗi, hối hận. Bạn sẽ nghĩ cái chết của các em là lỗi lầm của bạn gây ra, vì bạn đã chưa chăm sóc em tốt, chưa kiểm tra sức khỏe cho em định kỳ, bạn đã bỏ qua những dấu hiệu em không ổn và không kịp thời chữa trị cho em,… Nhưng mà điều này có còn ý nghĩa gì nữa đâu vì em đã ra đi rồi. Và điều cuối cùng chúng ta có thể làm cho em chính là đưa tiễn em đến thế giới bên kia một cách đàng hoàng nhất.
Bạn có thể kiếm cho em một chiếc hộp đủ lớn, lót cho em những chiếc khăn thật êm. Đừng quên bỏ thêm cho em thứ đồ chơi em thích lúc em còn sống nhé, nếu thiếu nó em sẽ buồn lắm đấy. Đó cũng là cách mà gia đình mình tiễn Pun: lót cho em những chiếc khăn choàng mà em thích, cho em ôm chú gấu bông nhỏ mà em thường chơi, mặc chiếc áo hồng xinh xắn và rải cho em thật nhiều hoa thơm trong chiếc hộp.
Bạn có thể chọn cách chôn cất nếu nhà bạn có vườn và khu đất riêng. Hoặc có thể sử dụng dịch vụ hỏa thiêu. Gia đình mình đã thiêu em ở lò hỏa táng Bình Hưng Hòa. Thú cưng sẽ được cân ký trước khi thiêu, và tùy vào trọng lượng hay nhu cầu giữ lại tro cốt hay không mà sẽ có mức giá khác nhau. Tất nhiên nếu bạn chọn mang tro cốt về thì giá sẽ cao hơn. Nhà mình chọn giữ lại tro cốt của em và mua một chiếc hũ nhỏ tại lò thiêu để đựng mang về
Tuy rằng em không còn có thể chạy nhảy trong nhà nhưng việc thấy điều gì đó của em còn sót lại làm cho gia đình mình cảm thấy em vẫn còn hiện diện quanh đây.
Hãy khóc đi nếu có thể…
Sau ngày đầu tiên Pun mất, thực sự mình vẫn không chấp nhận được, mình vẫn chập chờn mơ thấy em trong giấc ngủ mệt nhoài. Và hình ảnh cuối cùng của em làm mình ám ảnh. Hàng ngày sau đó mình luôn thấy em trong mơ, em nằm yên bất động, ngủ một giấc thật dài. Mẹ mình là người chăm sóc cho em nhiều nhất và mình hiểu rằng hơn ai khác, mẹ mình là người buồn vô cùng. Nhà mình theo Đạo Phật và vì vậy với niềm tin rằng nếu người ở lại quá đau buồn sẽ làm cho người đã mất không yên tâm, ba mẹ mình đều dặn đừng khóc quá nhiều sẽ làm em quyến luyến không thể rời đi. Mình đã không… khóc ở nhà quá nhiều. Mình đã khóc trên đường đi làm, khóc vào giờ nghỉ trưa tại công ty khi không có ai và khóc khi đi dạo buổi tối cùng bạn mình. Chỉ cần là không khóc ở nhà và Pun sẽ không nhìn thấy…
“Buồn thì cứ khóc đi” hà cớ gì bạn phải kìm nén những cảm xúc này. Khóc không làm bạn trở nên yếu đuối, nước mắt không làm bạn xấu hổ. Bạn đang khóc vì tưởng nhớ, vì trân quý thú cưng của mình. Em nó đã ở bên bạn, lớn lên cùng bạn, luôn dành cho bạn những tình cảm chân thành nhất. Em ấy xem bạn là cả thế giới, luôn mong ngóng bạn trở về nhà mỗi khi bạn đi đâu xa, sẽ vẫy đuôi mừng ríu rít khi nghe tiếng bạn ngoài cửa. Và em nó còn hay dụi đầu vào bạn để an ủi khi em “đánh hơi” được bạn đang buồn đúng không? Vậy thì những giọt nước mắt dành cho em đều là xứng đáng.
Hãy khóc thật nhiều cho em, khóc đến mệt người…và chìm vào giấc ngủ. Mỗi lần như thế trôi qua, nỗi buồn sẽ dần nguôi. Thừa nhận những cảm xúc tiêu cực đến với mình sẽ giúp bạn vượt qua nó nhanh chóng hơn là chôn giấu nó.
Viết những lời yêu thương dành cho em
Thay vì chỉ nằm một chỗ khóc từ ngày này qua ngày khác, mình cảm thấy mình nên làm gì đó để lưu giữ những cảm xúc thương nhớ em, không chỉ để nó trôi tuột qua nước mắt. Mình đã chọn viết lại những điều mình nghĩ về em. Mình viết về những điều nhỏ xíu đáng yêu mà em làm mình thương quý em. Mình viết những lời khen tặng mà em chắc rất thích được nghe. Mình còn viết những lời cảm ơn sự đồng hành của em suốt những năm qua và những lời chúc tốt đẹp mong em có thể tìm đến một chốn mới bình yên với một hình hài khác. Nếu bạn chọn cách quay lại video như một dạng nhật ký hình ảnh cũng được. Miễn là cách gì đó khiến bạn có thể truyền tải những cảm xúc và suy nghĩ của mình sang một dạng thức có thể lưu trữ được.
Giữ những thói quen chăm sóc em trong 49 ngày
Nghe có vẻ lạ, nó chỉ là cách của gia đình mình thôi, bạn chỉ tham khảo và làm theo nếu bạn thấy điều này giúp bạn thấy khá hơn. Nhà mình đã để hũ tro cốt của em ở một góc trên kệ sách và đặt ly nước và những bữa ăn trong ngày cho em như bình thường. Đặc biệt mẹ mình cũng thường nấu những món em thích và đặt lên kệ cho em trong vòng 49 ngày như cách đối xử với người đã khuất mà bên đạo mình thường làm. Ít ra điều này làm nhà mình dễ chịu hơn và giảm bớt cảm giác lo âu khi tưởng tượng cảnh em sẽ đói khát ở một chốn mới. Sau 49 ngày có thể em đã rời đi thực sự rồi.
Chăm sóc những con vật thiếu may mắn
Nhà mình không chọn cách mua ngay một chú chó khác vì mình cảm thấy rằng hành động này thể hiện mình đang cố tìm một con vật khác để bù đắp hay thay thế Pun. Một phần, gia đình mình hiểu rằng Sinh – Lão – Bệnh – Tử là một quy luật không thoát khỏi được. Vả lại các chú chó hay mèo, chuột,…đều có tuổi thọ ngắn hơn người rất nhiều. Nếu cứ liên tiếp nuôi thú cưng, bạn sẽ phải chấp nhận đối mặt với cảnh chia ly này với tần suất nhiều hơn trong đời. Mình khuyên rằng bạn không nên làm vậy khi cảm xúc chưa ổn định. Thay vì mua ngay một thú cưng mới, bạn có thể ủng hộ cho các hội động vật có kinh phí cứu giúp các bé chó mèo khác. Bạn có thể mang những đồ ăn của thú cưng còn dư để cho bạn bè bạn – những người có nuôi con vật giống bạn. Hành động đó là lan tỏa yêu thương và thú cưng đã khuất của bạn sẽ rất tự hào vì còn làm được điều gì có ích để giúp đỡ đồng loại đó.
Và nếu như bạn vẫn muốn nuôi thêm thú cưng thì bạn hãy cân nhắc đến việc nhận nuôi thú bị bỏ rơi hơn là đặt mua một thú cưng đắt tiền. Thực sự việc làm ấy của bạn sẽ cứu cả cuộc đời của con vật ấy, hãy cho các bé cơ nhỡ ấy một mái nhà ấm áp. Mỗi bé sinh ra đều xứng đáng được yêu thương, được công nhận, hãy cho các bé tình yêu và một cái tên, một thân phận riêng. Đừng để bé mới phải là sự thay thế của bất kỳ ai bạn nhé.
Trên đây là những cách giúp mình xoa dịu đi nỗi đau mất đi thú cưng đầu tiên trong đời. Mình mong rằng nếu bạn đang không may rơi vào hoàn cảnh này thì một trong những cách mình chia sẻ có thể làm bạn ổn hơn. Các bé đã hoàn thành sứ mệnh của mình trên cuộc đời, mang đến bạn những niềm vui và tình yêu thương vô điều kiện. Vì thế các bé cần phải từ giã để tiếp tục đến với một cuộc hành trình mới. Nếu bạn xem các bé là niềm tự hào bé bỏng thì các bé chắc hẳn cũng rất biết ơn và tự hào vì có một người chủ yêu thương, chăm sóc, cho bé bữa ăn và ngôi nhà ẩn náu. Các bé sẽ hạnh phúc vì bạn đã luôn nhớ đến bé.
Các bạn có thể chia sẻ cảm xúc hiện tại và các cách khác giúp các bạn vượt qua giai đoạn khó khăn này bên dưới phần bình luận. Mình rất vui khi được lắng nghe các bạn. Cảm ơn mọi người thật nhiều vì đã đọc bài viết này.
Rịt
Comments
Thực sự mình đang trải qua những ngày tuyệt vọng nhất của cuộc đời. Ở tuổi 26, lần đầu tiên mình mất mát quá nhiều. Đối với mình giờ không còn niềm vui hay sự cố gắng trong mọi thứ. Mình không bi quan nhưng đó là cảm xúc của mình. Sau những tất bật của cơm áo gạo tiền, chỉ cần 1 giây phút nghỉ ngơi cũng khiến mình ám ảnh đến mức đau đớn khi đối diện thực tại không còn Bailey bên cạnh.
Nếu được hy vọng bạn sẽ cùng chia sẻ với mình.
Phản hồi bạn Trinh:
Mình đã nhận được phản hồi email của Trinh từ 2 tháng trước. Bailey của bạn rất xinh xắn! Mình biết giống Pug này rất hướng ngoại và hiếu động cực kỳ.
Khi trước chị đồng nghiệp của mình cũng từng nuôi một bé chó như vậy tên là Euro, nhưng bé chưa tròn 6 tháng đã qua đời vì bị Pravo. Mình từng mang chú chó này đi đến thú y vào những ngày cuối đời, tuy tiếp xúc ngắn ngủi nhưng việc em qua đời cũng làm mình khóc rất nhiều.
Chẳng hiểu sao các thiên thần bốn chân này lúc nào cũng làm người ta yêu mến dễ dàng như vậy. Mong Trinh đã khá lên nhiều so với lúc bình luận bài này.
Mình cũng vừa mất một bé nỗi đau quá lớn một người bạn luôn theo mình mình vừa tới cửa đã quẩy đuôi sủa mừng từ khi có em mình không còn chán nản buồn rầu mà cứ luôn vui vẻ để rồi ngày em đi chị cảm thấy sự mất mát những thói quen hằng ngày sau khi về chị sẽ cho em lên ghế sopha nằm với chị những khi em quậy phá chị là mắng , tất cả tiền ăn vặt chị đều tiết kiệm cho em để rồi bây giờ….
Phản hồi Vy:
Vy thân mến, rất tiếc vì bạn đã phải trải qua sự chia ly này. Mình luôn cảm thấy mấy em chó rất là nhạy cảm, hầu như những lúc mình buồn rầu, dù xung quanh người thân không nhận ra nhưng bé Pun của mình luôn lặng lẽ đến bên cạnh dụi đầu vào tay mình như an ủi. Mình đã sợ cảm giác quay trở về nhà sau mỗi ngày làm việc chỉ vì sẽ không còn ai đón mình ở cửa, quẫy đuôi vui mừng nữa…
Mong Vy sớm vượt qua giai đoạn này, nếu có thể bạn hãy chia sẻ tình thương cho những bé chó mèo cơ nhỡ khác nhé
Bé mèo của mình đang mắc bệnh FIP, bác sĩ nói rất khó qua khỏi, 1 tuần vừa qua thực sự rất kinh khủng với mình, ngày nào mình cũng khóc, đêm tỉnh dậy không thấy con đâu mình lại khóc, nhớ con không tả nỗi. Mình đã đến phòng khám và ngủ với con luôn để ở bên con những giờ phút này và cầu nguyện con sẽ vượt qua. Mỗi lần nghĩ đến con là tim mình như có ai đó cầm lấy mà bóp rất chặt vậy.
Phản hồi Ân Phong:
Phong thân mến, không biết bé mèo của bạn đã thế nào rồi? Dù ra sao bé cũng sẽ rất hạnh phúc vì có một người chủ như bạn, bạn đã luôn bên cạnh bé khi bé khoẻ mạnh lẫn ốm đau.
Mình từng đưa Pun đi chữa trị những ngày cuối đời và chứng kiến sự đau đớn của em về thể xác, nhưng khi em trút hơi thở cuối cùng thì mình đã về nhà trễ sau 1-2 tiếng…Mình đã từng ray rứt vì không bên em đến phút cuối.
Mình cũng đang trải qua nỗi đau này khi bạn Tom nhà mình qua đời hơn 1 tuần trước. 13 năm gắn bó bên nhau giờ bạn ấy đi rồi mình cảm thấy như mình mất đi tất cả tâm hồn và những năm tháng đã qua. Trong mình còn ngập tràn cảm giác tội lỗi và ân hận khi không để bạn ấy được mất tại nhà mà phải ra đi cô đơn trong bệnh viện. Nỗi đau này có lẽ với những người khác họ chỉ coi là thoáng qua mà sao với mình lại đau đớn đến thế. Giờ mình cũng chỉ còn biết làm hết những gì có thể còn lại,mình đi Chùa và cầu xin Đức Phật cho Tom sớm được đầu thai làm người. Mình phát nguyện ăn chay 49 ngày để hồi hướng cho em,giờ cũng đã được 10 ngày và mình sẽ quyết tâm hoàn thành.Biết rằng tất cả giờ cũng đã quá muộn rồi nhưng mình vẫn hi vọng. Cảm ơn bài viết của bạn đã giúp mình cảm thấy ổn hơn.Mong các em sẽ sớm được đầu thai làm người và biết đâu sẽ có cơ hội được gặp lại các em.Nam mô a di đà Phật!
Phản hồi Hưng:
Hưng thân mến,
Mình đồng cảm với bạn khi phải chia tay Tom. Mình chỉ gắn bó với Pun 8 năm đã vô cùng tuyệt vọng khi em qua đời, bạn gắn bó với Tom đến tận 13 năm chắc hẳn ký ức về em còn nhiều hơn nữa. Mình cũng không ở bên Pun khi em trút hơi thở cuối dù em mất ở nhà. Mình cảm thấy em đã cố gắng gượng sức khi người thân còn ở xung quanh, và khi gia đình mình vừa ra khỏi nhà 1-2 tiếng thì bé mới mất.
Mình đọc đâu đó rằng, các em chó luôn lựa chọn cách rời xa chủ mình, trốn ở đâu đó và từ giã cuộc đời vì chính các em không muốn chúng ta thấy thời khắc đau buồn đó.
Các em không ở đâu xa cả, dù em có mất ở bệnh viện, ở nơi nào khác, thì những ngày sau đó bé vẫn quay trở về xung quanh ta dù chúng ta không nhìn thấy.
Cầu mong em được siêu thoát và có được cuộc sống mới tốt đẹp hơn
Cảm ơn các bạn đã để lại bình luận chia sẻ những cảm xúc chân thật của bản thân!
Như các bạn lúc này, những tháng đầu tiên khi bé qua đời mình đã cảm thấy rất tuyệt vọng. Mỗi thời khắc ở một mình, nhớ đến em làm mình đau đớn và không muốn chấp nhận. Nhưng thà vậy vẫn đỡ hơn xung quanh đông đúc người mà phải kìm nén cảm xúc…
Đến nay 9 tháng trôi qua, cảm xúc của mình đã ổn định hơn rất nhiều rồi. Dù nhớ đến em mình vẫn khóc nhưng nỗi đau đó không phải thường trực như lúc đầu nữa.
Rồi bạn cũng sẽ sớm vượt qua được như mình bây giờ thôi.
Cầu chúc cho các “thiên thần nhỏ” của chúng ta sẽ được luân hồi và có cuộc sống mới hạnh phúc hơn.
Bé Đần nhà mình mới mất hôm qua vì bệnh giảm bạch cầu. 🙁
Lỗi do mình k tiêm ngừa cho bé,giờ mình cảm thấy hối hận,tuyệt vọng, và thương xót bé rất nhiều. Vì bất cẩn, vì k tìm hiểu về các bệnh của mèo trước khi nuôi bé mà mình bỏ qua cơ hội được sống cho bé, dẫu biết là mong manh.
Nhưng mình vẫn cảm thấy hối hận vô cùng :((
Dù bé chỉ là mèo ta, mình xin đc của người ta thôi nhưng bé rất tình cảm, hơn 1 năm nay bé về chung nhà với mình, mình đi đâu bé theo đó, mình dọn nhà, lau nhà bé đi theo từ dưới nhà lên lầu,mình mang đồ lên giặt bé cũng chạy lên theo, mỗi lần đi ngủ tắt dèn dưới nhà là bé chạy lên lầu cùng. Thấy mình bưng đồ ăn là bé theo đòi ăn, mình ăn gì cho bé đều ăn hết. Bé là mèo đó, mà bé ăn cả dưa leo, rau củ luộc, trái cây.., Mỗi lần đi làm về mở cổng là bé ra cửa đứng đợi sẵn,
Mình có sắm cho bé 1 cái nệm ấm êm, mà bé chỉ muốn ngủ trên gối đầu cùng mình, tiếng thở, tiếng giật mình khi ngủ của bé làm mình thấy thư thái sau mỗi ngày làm việc căng thẳng,
Bé rất sạch sẽ, rất ngoan và đi vs đúng chỗ, Thấy người ta tắm cho mèo rất cực mà Đần nhà mình tắm lại rất ngoan,k hề sợ nước, tắm xong xì khô rồi vui chơi thoải mái.
Cổ bé có đeo chuông xúc xắc, lúc trước mỗi khi bé chơi đùa, bé chạy tới đâu là mình biết liền, tiếng chuông leng keng khắp nhà, giờ mỗi lần đi về nhà thấy nhà cửa lặng thinh, thiếu vắng,trống trải.. mình đã cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng k thể đc, từ hôm qua đến nay lúc nào mình cũng nghĩ đến Đần, đến những lần bé nô đùa chơi cùng mình, mà giờ đây k còn bé nữa..
Mình lên mạng tìm kiếm những thông tin để có thể vượt qua nỗi đau lớn này, ttình cờ đọc được bài viết của bạn, cảm ơn bạn đã chia sẻ cảm xúc, viết ra hết như vậy mình cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều,
Sáng nay mình đã cho bé đi hỏa táng và chiều nay nhận tro cốt bé về, Tuy bé k không còn nữa nhưng hình ảnh bé mãi hiện diện trong tâm trí mình, Tất cả mọi thứ về bé giờ chỉ còn là kỷ niệm, thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, hy vọng những bạn mất đi thú cưng giống mình sẽ sớm vượt qua nỗi mất mát to lớn này./.
Thuỳ thương mến, Rịt xin chia buồn cùng bạn, rất tiếc vì vào ngày lễ lộc bạn lại phải trải qua một chuyện buồn như vậy. Gia đình mình từng trải qua giai đoạn dằn vặt vì không lưu ý những dấu hiệu bệnh suy thận của bé Pun. Mặc dù gia đình mình nuôi bé Pun sống được 8 năm nhưng sai lầm là không nghiên cứu những loại thực phẩm mà thú cưng nên và không nên ăn, vì cưng nên em đòi gì cũng cho ăn hết.
Bệnh giảm bạch cầu ở mèo cũng phổ biến như Care, pravo ở chó và lây lan nhanh. Nếu bạn có muốn nhận nuôi bé mèo nào khác thì nên để một thời gian nữa và vệ sinh lại khu vực sống để diệt trừ mầm bệnh.
Sự ra đi của các bé là niềm thương tiếc của chúng ta và cũng là bài học nữa. Mình mong là bạn sẽ dần nguôi ngoai và chắc chắn khi chăm bé sau này bạn sẽ có kinh nghiệm nhiều hơn và không phải gặp phải tình trạng này nữa Thuỳ nhé.
Cảm ơn Thuỳ đã chia sẻ câu chuyện này, bạn đã tự giúp cho bản thân khá hơn khi viết ra cảm xúc riêng và còn giúp ích cho những người nuôi mèo khác có thể lưu ý về việc tiêm ngừa cho các bé nữa.
Bé Lucy nhà mình vừa mất sáng nay lúc tầm 1h sáng, mọi việc xảy ra quá nhanh, mình khóc rất nhiều 1 thằng con trai mạnh mẽ rất ít khi khóc thì ngày hôm nay mình đã không thể kìm khóc, đối với mình Lucy giống như là 1 cô công chúa nhỏ bé vậy hơn cả 1 cô công chúa nữa, e yếu ớt từ nhỏ, rất kén ăn và khó chăm, mình lo cho bé từng li từng tí cưng hơn cả người thân nữa, và hôm nay nhìn e nó đau đớn mình rất xót, mình đã lang thang 1 mình cùng với xác của bé hết 1 đêm rồi sáng mình đã thắp nhan cho bé mua loại pate nó thích nhất chôn cùng cũng như lần cuối cùng mình hy sinh tất cả những gì mình có cho cô công chúa nhỏ bé của ba, ba yêu con rất nhiều!!! Ba cầu nguyện anh Mập (bé pug) đã mất hơn 1 năm và chôn gần đó sẽ chăm sóc, thay ba bảo vệ em út cô công chúa của ba, và ba cầu xin các con được đầu thai thành người tốt và phải thật hạnh phúc.
Ba thương tụi con rất nhiều, cảm ơn các con đã đến bên ba!
Hôm nay 9/1/2021 mình đã mất Bông, bé mèo nhà mình.
Từ lúc mình mới đem bé về bé đã khoảng 3-4 tháng tuổi rất gầy gò yếu . Bé mất mẹ từ khi mới sinh nên lúc đón bé mình vô cùng thương bé, người Bông rất nhỏ đúng như một bé mèo đã suy dinh dưỡng lâu ngày. Mình rất thương bé do công việc, học tập mà phải để bé ở nhà tới chiều tối mới có thể về với bé. Ngày nào mình cũng mong ngóng về nhà, ấy vậy mà được một thời gian bé thích nghi, mạnh dạn hơn, mập hơn một chút, bé cũng quấn người hơn mình lại sinh chủ quan, lại ngu xuẩn mà cảm thấy bé quấn quýt đến mức phiền phức. Mình không để ý bé nhiều, mình có yêu, chơi với Bông mà dường như ít dần đi từng ngày, mình cứ cho rằng bé lớn và cần không gian, thời gian riêng trong khi chính mình mới đòi hỏi thứ đó quá ích kỉ. Mình ít quan tâm tới bé nhiều hơn, cho tới hôm nay bé mất vì ăn phải bả. Mình ôm chặt bé mình cố gắng làm mọi thứ có thể dù bác sĩ đã trả bé về và khuyên mình chẳng còn cách nào chữa. Bé chết trong vòng tay mình. Mình cố gắng vuốt, ôm bé nhiều nhất có thể, cho bé biết rằng bé rất quan trọng với mình. Ngay lúc này mình cảm thấy rất có lỗi, rất đáng chết vì không đối xử tốt hơn dù chỉ một chút với bé. Mình thật sự rất tồi tệ.
Mình vừa mất đi em Min đêm qua khoảng 1h30 đến tầm 2h sáng đến h mình vẫn không thể ngừng khóc mỗi khi nghĩ tới em hay xem ảnh của em. Em bị bệnh đã gần 2 năm. Em ho rất nhiều hay khạc đàm mặc dù đã đưa đi bác sĩ thú y khám và chích thuốc nhưng bác sĩ bảo là lần đầu tiên thấy chó ho nhiều như vậy. Sau 1 thời gian điều trị không khỏi thì mặc dù bị ho nhiều nhưng em vẫn sống tốt khỏe mạnh mẹ mình cũng chăm em rất kỹ không bao giờ cho em ăn xương, chăm em từng ngày ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ ngày 3 bữa. Mình xem em như thành viên thứ 6 trong gia đình như đứa em trai của mình. Đêm qua là lần thập tử nhất sinh thứ 3 của em. 2 lần trước em đều vượt qua được nhưng lần này thì không, khi viết những điều này mình vẫn đang khóc và càng buồn hơn giá như đêm qua mình thử làm một cái gì đó biết đâu sẽ khác, mình vẫn đang tự trách bản thân mình dù ba mẹ bảo là em ra đi cũng coi như sự giải thoát khỏi đau đớn bệnh tật. Ở bên nhau gần 8 năm mình biết ngày này rồi cũng sẽ tới nhưng mình đau lắm mình không biết sau bao lâu nữa mình sẽ nguôi ngoai nhưng hiện tại thì không thể. Mình tự hứa là sẽ đọc kinh cầu nguyện cho em trong vòng 100 ngày mong em an nghỉ và sớm siêu thoát. Có lẽ mình sẽ không bao giờ nuôi thú cưng nữa mình không muốn phải trải qua cảm giác đau đớn này một lần nào nữa. Điều hối hận lớn nhất là mình đã không vuốt ve em lần cuối. Mình thật sự ngu ngốc.
Khi mất đi mới tiếc nuối và cảm thấy có lỗi vì đã không quan tâm em nhiều hơn không dành nhiều thời gian dẫn e đi chơi… rất nhiều thứ dằn vặt ám ảnh tôi khi tôi mất con chó cưng mà tôi yêu thương hơn cả người thân.
Sáng 7:30 16/1 trước ngày sinh nhật mình đúng 1 ngày mình đã mất Rô mãi mãi, chứng kiến cảnh Rô bị tai nạn mà mình không kịp làm gì thật ám ảnh và đau thương cho tới hôm nay và nhiều ngày sau nữa. Chỉ được nuôi và chăm sóc e được 4 năm quá ngắn. Rô là giống poodle cái khôn và quấn chủ lắm. Nhà mình thương mẹ với rô nhất mà vài tháng trước mẹ mất mình buồn nhưng vẫn còn Rô ở đó tâm sự ngủ chung an ủi mình phần nào , rồi nó cũng ra đi mình thật sự tuyệt vọng. Bây giờ mình thấy nhớ thấy có lỗi vì đã ko chăm sóc e nhiều… nói chung là chỉ có người thương chó đặc biệt nhưng mình mới hiểu cảm giác mất đi.
Rô thường lên nệm gối chung gối ngủ với a. A nhớ e lắm. Có e là điều may mắn nhất đời a. A yêu thương e hơn cả người thân của a.
Hôm nay là 3 ngày kể từ khi bé Ny nhà mình mất. Đây là 1 sự mất mát rất lớn đối với gia đình. Bé được bác sĩ chuẩn đoán là viêm phổi, sau 2 ngày nằm viện bé đã mất tại đó ( mất vào ban đêm)không người thân bên cạnh. Thật sự rất thương xót, bé là thành viên thứ 6 trong gia đình, rất ngoan và biết nghe lời. Sáng đi làm bé tiễn chân, chiều về đón quấn quýt từ ngõ, phải bế ẵm 1 hồi sau mới chịu buông. Ăn cùng mâm, ngủ cùng giường luôn, ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ Giờ về thấy thật trống trải thiếu vắng đến nghẹt thở, nhìn quanh nhà đâu cũng thấy bóng bé. Từng cử chỉ, hành động luôn hiện hữu trong tâm trí mình. Giờ luôn cầu mong cho bé được siêu thoát sang một kiếp khác tươi đẹp hơn 😭😭😭😭😭
Mất đi chó cưng là một điều rất khủng khiếp đặc biệt là khi mình ở xa biết tin nó đang gặp nạn cần mình giúp đỡ nhưng vì cuộc sống mưu sinh mình đã ko thể quay về giúp nó ngay được. Míc đã không thể qua khỏi trong 1 lần khó sinh cách đây khoảng 3 ngày và để lại duy nhất một đứa con nhỏ giống y hệt nó. Cậu mình đã chôn nó dưới gốc cây bưởi ngay cổng vào nhà.Em trai mình đã rất cố gắng để chăm sóc và bù đắp cho chó con dường như Míc ko yên tâm nên đã đón chó con đi cùng nó vào sáng nay rồi.Nỗi đau của mình lại đến thêm lần nữa. Đôi lời nhắn gửi đến Míc ” Chị biết nhân duyên của chúng mình đã hết. 6 năm là một quãng đường không phải ngắn cũng chẳng phải dài. Nhưng em -một chú có cỏ thông thường ở làng quê đã xuất sắc ghi dấu ấn trong lòng mọi người về sự thông minh của mình. Em cũng đã là một chó mẹ xuất sắc. Hoá kiếp để được làm người nhé. Tạm biệt Míc!”.
Mình vừa mất bé Mon, khi tới nhà mình bé không thực sự đáng yêu . qua một thời gian bé lớn phổng đẹp ,khoẻ bắt chuột tốt . Nhà cửa không một bóng chuột chạy công khai như trước. Vậy mà bé đã ra đi ngay trước mắt mình khi mới hơn một tuổi. Thương Bé Mon quá.
Mik đang trải qua nỗi đau xé lòng khi MiMi – bé mèo mà mik nuôi 8 năm ra bị bệnh mất vào hôm qua, e mất rất đột ngột , mik chưa có sự chuẩn bị , thật sự mik hối hận dằn vặt vô cùng…mik chỉ nghĩ đơn giản đưa e đến phòng khám rồi đưa về , chiều e tỉnh lại như mọi lần.Nhưng ko, e đã đi trong khi mik chẳng hay bik , mik đã khóc rất nhiều, ko muốn làm gì cả , chỉ muốn thời gian trở lại để mik bù đắp cho e thật nhiều . Hôm nay , trời mưa to lắm , mik đau lòng lắm …
E vừa để lạc mất em Hamster của e. Từ tối qua đến tối nay e vẫn chưa tìm ra ẻm. E mong sáng mai thức dậy tự nhin thấy nó đạng chạy dưới sàn nhà. E có nuôi 2 con Hams dòng bear nhưng ẻm gầy lắm, lồng cho tụi nó e cux k làm đạt tiêu chuẩn 3000m vuông, e cux chỉ toàn gọi là “Lũ Lợn” cux chẳng bt tên chính xác là j, em đấy cux ms đc làm mẹ 1 tháng trc, nhưng do gầy nên k đủ sữa làm chết mất cả lứa con, nhìn ẻm gầy trơ xương tội lắm h e nghĩ lại thấy mình khốn n thật sự. Mong nếu em nó đi rồi thì đầu thai thành người đi, phận làm pet khổ lắm. Mà nếu vẫn làm pet thì cố mà vào cái nhà nào rich í, nó còn cho ăn nọ kia ở sung mặc sướng :..<
Chị ơi em thật sự cảm thấy đau lòng dữ lắm lắm dù biết cuộc sống là như vậy nhưng không thể nào chấp nhận được. Mèo cưng của e tên cà rốt thương bé nó lắm lúc mới nhặt về ốm tong ốm teo nhìn thấy tội cho ăn che chở bù đắp những tổn thương mà bé từng trải qua mà cho đến khi nhìn lại thấy buồn cực kì thời gian trôi qua thật nhanh đến mức đau lòng mới bên bé được 8 tháng lúc đó gia đình còn nghĩ ra đến chuyện làm thủ tục để đưa bé qua Pháp nhưng không ngờ căn bệnh lại đến nhanh như vậy và kéo bé đi mất lúc tối hôm đó cả nhà đang ăn tối vì bé không khỏe trong người nên là đưa đến chỗ thú y thì đang nói chuyện trong bữa cơm bác sĩ thông báo “ mèo nó không qua khỏi rồi “ ngồi đó mà tin nó thắt lại ăn cơm chan nước mắt rồi cha mẹ lật đật lấy xe đến đó liền vừa ra khỏi nhà mình không kiếm được mà gào khóc gọi tên bé tự trách bản thân sao bé lại rời xa mình như vậy ôm những tấm hình vừa mới chụp hồi sáng mà cảm thấy tuyệt vọng đến nhường nào chỉ mới vừa gặp nhau vậy mà….
Carrot 22/7/2020 – 20/3/21
Quá đau khổ. Em chỉ cảm thấy tràn ngập đau khổ. Thỏ lulu của em mất vì shock nhiệt và em quên bật điều hòa và quên để ý con. Em thấy nếu có ai đâm đánh em em còn thấy đỡ đau hơn. Không biết bao giờ em mới vượt qua được.
Mình mới mất Khoai-bé cún nhà mình.Mặc dù mới bên em 5 thg thôi nhưng mình cũng rất đau lòng.Mỗi khi nhìn vào chuồng em thì chị thấy rất chống vắng.Vì chị không đưa em đến bác sĩ kịp thời nên em đã không qua khỏi.Chị rất nhớ em!
Ngày 29/6: Bi của mình vừa bỏ mình đi trưa hôm nay sau hơn 5 năm gắn bó. Mình buồn và day dứt kinh khủng. Trong đầu hàng ngàn điều giá như; giá như mình chăm sóc cho em cẩn thận hơn và đừng chủ quan khi thấy em mệt. Vậy thì có lẽ giờ này, mình vẫn còn được ôm em trong tay. Em là 1 chú Golden mặt hơi nhăn nhó, già háp nữa chứ, nhưng em rất tình cảm và thông minh. Em hiểu hầu như mọi điều mà mình nói, luôn tìm cách ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi có thể. giờ mỗi lần xem lại hình hay video của em là mình không thể cầm được nước mắt, mình thương Em 1 thì trách mình 10. Cảm ơn Bi Bi vì đã đến. Mong con ở 1 thế giới khác luôn bình an và hạnh phúc nhé. Mãi thương con
Bạch tuyết của mình mất lúc 23h10 mình buồn quá đã khóc thật nhiều, bạch tuyết rất ngoan luôn luôn đón mình khi đi làm về, em đang khỏe mạnh ốm có 1 bữa là mất luôn.Chị sẽ luôn luôn nhớ về em
Đọc từng câu chữ của bạn mà tim mình đau như cắt.Vì mình đang phải trải qua những điều đau đớn ấy!Lucky-May mắn nhưng bé k được may mắn như những gì mình muốn.E mất đã đc 1 tuần vì tai nạn.nỗi đau,sự giày vò khiến mình muốn ngã quỵ.bé mới được có 1t3 tháng thôi.Giờ làm gì ở đâu mình cũng có hình bóng của bé,thân quen đến lạ!Bây giờ bé mãi mãi rời đi,k biết nơi đó bé thế nào?có khoẻ k?Đau….!
em mèo nhà mik cx bị mất là do chị mik đã quá thả lỏng để cho nó đi chơi mà không biết rằng em sẽ bị vợt đi trong tối nay em nhà mik béo lắm và cute nữa nên mik rất buồn nhưng mik cũng chỉ dám khóc một mình vì mik không muốn làm chị mình buồn chị mik khóc mà hết nước mắt không thấy mik khóc chị mik bảo mik không yêu thương em nhưng thực sự là mik rất đau tim luôn í mik dán giấy mèo lạc khắp mọi nơi mồ hôi nhễ nhại mà khi đi học về chị mik bảo là mấy đĩ trẻ trâu xé hết giấy mèo thất lạc của bọn mik điều đó làm mik tức cực kì chị mik còn bảo là mong bọn nó mất bố mẹ luôn đi để cảm nhận xem mất đi người mik yêu thương đau khổ như thế nào lũ mất dạy
Thật sự mình rất đau lòng và buồn bã. Ngày 8/8/2021 là ngày mà bé mèo mình đã ra đi mãi mãi. Mình tìm thấy con ở bãi đất trống kế bên nhà mình vào ngày 17/7/2021. Thời gian tưởng chừng ngắn ngủi chưa tới một tháng những đã để lại những ký ức mà mình mãi sẽ không bao giờ quên được. Thật ra, mình đau lòng vì một vài lý do mình đã không thể làm cho con trong thời gian này. Mình tìm thấy con trong tình trạng bị suy dinh dưỡng, bị cắt râu, thương tích đầy mình, gãy xương và bị viêm da rất nặng, sau đó ba mình đi xung quanh xóm để hỏi về bé mèo này. Thì sự thật đã làm mình rất đau lòng, bé mèo bị cô hàng xóm bẫy đến gãy xương và không được đối xử tốt trong thời gian đó. Cuối cùng người trong nhà thả bé ra, bé đã dùng hết sức lực cuối cùng để lết đến bãi đất trống (có hẻm nhỏ và bé đã chui vào đó). Mình rất thất vọng về bản thân vì đã không thể đưa em đi cấp cứu ngay lập tức, vì dịch covid-19 ở TPHCM chuyển biến rất nặng. Nên mình đã để em vào cái lồng nhỏ trên phòng mình và chăm sóc cho em. Ba mình đã đặt tên cho con và Mứt, một cái tên thật sự rất đáng yêu. Sau đó, mỗi ngày mình đều nấu cháo, đút sữa cho con ăn và lau người cho con. Nhưng khoảng vào tuần cuối cùng trước khi con mất, con đã chuyển biến bệnh rất nặng, cụ thể là bị nhiễm trùng máu và hoại tử, lỡ loét khắp người,.. Mình đã cố gắng chở em đến thú y gần nhất để cho em đi cấp cứu nhưng không thể được vì bị chặn lại, dù mình có cố gắng liên hệ với grab nhưng không ai có thể giúp được. Mình hoàn toàn bất lực và sụp đổ. Sau đó thì việc mình có thể làm là mua nước muối thuốc đỏ sức cho con và chăm sóc cho con những ngày cuối đời. Bé Mứt đã phải ra đi trong đau đớn… Dù mình biết việc con mất là 90% nhưng mình vẫn không chấp nhận được sự thật. Dù mình biết là để con đi sẽ giúp con không phải đau đớn nữa nhưng mình thật sự rất đau lòng. Đến bây giờ mình vẫn thể chưa chở con đi chôn hoặc thiêu vì dịch… Lời cuối, mình chỉ mong cho con kiếp sau dù là trở thành gì đi chăng nữa sẽ có cuộc sống tốt hơn, chỉ mong con sẽ được người nào đó yêu thương con hơn, chỉ mong bé mứt của mình sẽ không phải chịu những đớn đau, khổ cực nữa. Tạm biệt con Mứt, mẹ sẽ mãi mãi luông nhớ về con và cầu nguyện cho linh hồn của con được siêu thoát và đầu thai.
Tháng 3 năm ngoái mình đã tiễn 1 em sau 15 năm gắn bó rồi.
Bây giờ thì lại tới 1 em khác , cũng 15 tuổi rồi. Bác sĩ chích bao nhiêu thuốc cũng chỉ khá hơn đc vài ngày rồi lại trở nặng. Ai cũng nói do nó tới tuổi nên ….
Nhưng mà đáng lẽ k phải do nhà mình sợ nó k sinh con dc nên cho đi trại 1 tuần thì đã k bị viêm phổi, viêm khớp khi về…
Cảm thấy nếu k phải do mình thì em nó sẽ sống lâu hơn
Đọc bài này làm mình buồn khóc luôn. Mình hứa sẽ dẫn tụi nó đi dạo khi dịch bệnh ổn hơn nhưng từ năm ngoái tới giờ dịch cứ lên, tụi nó lại yếu, mình từng nghe nói có chó từng chết vì covid nên lại ngại dắt ra đường
Thế là lại thất hứa 😔 thật sự những ngày chống chọi với bệnh mà biết rằng là do tới lúc rồi, là nỗi ám ảnh mệt mỏi đến mức k dám nhận nuôi thêm nữa luôn
Nếu có ai đọc dc cmt của mình về việc cho các bé lên trại để lấy giống này nọ thì hi vọng mng k gặp tình cảnh giống mình.
Mấy năm trước mình cho bé lên trại để phối giống. Đã dặn trại kĩ mà vẫn để nó lạnh, đến khi về thì từ 1 đứa khỏe mạnh sau 1 tuần về thì viêm phổii nặng, viêm khớp, chích thuốc truyền nước biển, ăn gel cho chó bệnh, lại tiêm thuốc, r bị áp xe, đủ thứ trên trời dưới đất. Chỉ sợ nó k qua khỏi lúc đó
Chuyện từ mấy năm rồi nhưng vẫn tự trách mình, nếu lần đó k viêm phổi viêm khớp để lại hậu quả tới giờ thì nó cg k đến mức yếu nhanh như vậy. 15 năm đối với mình như 1 ng em trong gia đình chứ k phải là thú nuôi. Giờ nhìn em nó yếu dần mà khóc k biết nói gì 😢
Nếu có ai đọc dc cmt của mình về việc cho các bé lên trại để lấy giống này nọ thì hi vọng mng k gặp tình cảnh giống mình.
Mấy năm trước mình cho bé lên trại để phối giống. Đã dặn trại kĩ mà vẫn để nó lạnh, đến khi về thì từ 1 đứa khỏe mạnh sau 1 tuần về thì viêm phổii nặng, viêm khớp, chích thuốc truyền nước biển, ăn gel cho chó bệnh, lại tiêm thuốc, r bị áp xe, đủ thứ trên trời dưới đất. Chỉ sợ nó k qua khỏi lúc đó
Chuyện từ mấy năm rồi nhưng vẫn tự trách mình, nếu lần đó k viêm phổi viêm khớp để lại hậu quả tới giờ thì nó cg k đến mức yếu nhanh như vậy. 15 năm đối với mình như 1 ng em trong gia đình chứ k phải là thú nuôi. Giờ nhìn em nó yếu dần mà khóc k biết nói gì 😔😢
Mình sắp mất bé chó ở bên mình hơn 10 năm. Em đang bệnh thoi thóp ở nhà, do dịch bệnh nên gia đình mình chẳng có cách nào để cứu em. Nghĩ đến em nước mắt mình ko ngừng rơi. Nếu ko thể qua khỏi chỉ mong em có thể ra đi nhẹ nhàng. Thương em vô cùng.
Ngày hôm nay là một ngày thực sự quá đau đớn đối với mình. Con gái của e đã ra đi khi mới hơn được 3 tháng. Mình ở trọ mình sợ mình buồn nên mua con về làm bầu bạn. Ngủ chung, đi đâu mình cũng dắt bé đi cùng. Khoảng thời gian gần 2 tháng bên nhau thực sự quá ngắn nhưng cảm giác mất mác quá là lớn. Vì đợt giãn cách covid nên mình chưa thể nào đi tiêm vacxin cho bé được. Bé là một cô cún dễ thương ai gặp cũng mệt. Gặp người lạ rất thân thiện và chạy theo. Nên nhiều lúc mình bực mình la mắng và đánh bé để bé ngoan hơn. Bé là một cô bé rất là quậy và năng động nên ở chung với người khác cũng rất bất tiện nhưng mình luôn yêu thương bé. Tại chưa có kinh nghiệm cũng như sự chủ quan của mình mà ngày hôm nay bé ra đi mãi mãi. Có thể bé bị pravo, ngày kia bé đi phân lỏng nhưng mình chủ quan k mua thuốc cho bé, đến ngày hôm qua bé ói từ sáng sớm cho tới khuya, mình nhờ sự trợ giúp trên group hội yêu poodle để cứu bé, nhưng mà mua thuốc về cho bé uống thì uống bn bé cũng nôn ra. Đến tối bé đi ra máu nhưng cảm thấy bất an. Bé mệt dần mà đôi mắt lờ đờ nên mình tắt điện cho bé đi ngủ sớm. Nhưng có vẻ đau với lo sợ nên bé k ngủ đc. Chợp mắt một hồi lâu mình dậy thấy bé đã ngủ và ngủ dưới chân mình. Mình đã ôm bé dậy để lên gối nằm chung với mình. Chợp mắt một hồi giật mình tỉnh dậy thì mình rờ người bé k còn thở và mắt bé mở chân cứng nhưng người còn ấm. Có lẽ bé đã ra đi cách ít lâu trc đó. Cảm giác đầu tiên mình đau đớn nhưng còn chưa tin sự thật nên mình k khóc. Đến một hồi lâu mình cảm thấy trời đất như sụp đổ. Coi bé như con tuột của mình, nguồn sống đem lại niềm vui tiếng cười cho mình bỗng giờ k còn nữa. Mình giá như mình k ngủ để bổ sung nước cho bé thì có lẽ bé còn gắng gượng tới ngày hôm nay. Để mình mua thuốc thêm bé uống. Coi lại những hình ảnh video của bé, tim mình như tan nát k gì diễn tả được. Duyên làm mẹ bé thật sự quá ngắn ngủi. Mẹ sẽ nhớ con nhiều lắm. Mẹ thương con gái nhỏ của mẹ. Nếu kiếp sau con đầu thai, mẹ mong con là con gái của mẹ để mẹ bù đắp cho con. Thiên thần nhỏ, thương con. Mơ!
Đọc cmt của các bạn mới thấy nguôi ngoai một chút nỗi buồn,mèo nhà mình sắp sang tg mới rồi 🙁 mình rất là buồn em ở đc nhà mình gần 9 tháng rồi thương em lắm mới sinh đc 19 ngày mẹ cũng mất do ăn phải bả,em mèo mẹ mất mình buồn lắm nhưng lúc đấy đi học nên kh thấy đc lúc cuối cùng của em nhưng em mèo con này làm mình kh muốn ăn cơm,cả ng mệt mỏi,chứng kiến em đau mà mình sót lắm,đi bệnh viện thì bác sĩ nói không qua khỏi đêm nay,em mèo vẫn đang nằm phòng mình,mình muốn ở đó cho em đỡ cô đơn nhưng mình kh làm đc,nhìn thấy em nằm đấy khó thở mệt mỏi làm mình sợ lắm,mình không dám nhìn giây phút cuối cùng của em,chỉ thẩm cầu mong em sang tg khác tốt đẹp hơn,những lúc này mình chỉ mong có ng ở gần mình,cảm giác nó an ủi lắm dù ng đó kh nói gì
Đọc bình luận của mọi người mình mới cảm nhận được rằng là nỗi đau của mình vẫn không hề hớn gì so với những câu chuyện trên. Mình và bé Lu chỉ mới bên nhau được khoảng 5 tháng thôi nhưng tình cảm của mình không hề nhỏ đối với bé. Đi đâu, làm gì, ăn gì cũng đều có bé quấn quýt nhưng bây giờ không còn nữa rồi không còn được bé liếm chân hay nghịch tay với mình nữa rồi. Thật sự sự đau đớn vô cùng. Căn bệnh parvo quái ác đã mang bé đi. Mình luôn tự trách tại sao không hiểu rõ hơn để đưa bé đi chích ngừa sớm hơn, bản thân mình quá tệ rồi. Những vật dụng em ấy từng nghịch phá bây giờ nhìn lại tim mình rất đau đớn. Điều chị mong mỏi bây giờ là em hãy chuyển kiếp làm người, chị luôn nhớ tới em Lu à
Bé nhà mình tên Lee. Bé là giống chó đốm sống cùng gia đình mình cũng 8 năm rồi. Bé mới mất vào ngày hôm qua, mình rất buồn vì sự ra đi của bé. Mình cảm thấy rất ghét cái mùa dịch chết tiệt này, nếu không có lẽ bé sẽ được tiếp tục sống. Lúc đó, mình sẽ chăm sóc bé tốt hơn, quan tâm bé và chơi với bé nhiều hơn lưu lại thật nhiều hình ảnh của bé nhất có thể để có thể không hối tiếc như bây giờ. Nhìn ở đâu cũng nhớ đến bé hết… Nhìn lúc bé ra đi thật sự đau đớn.Trách bản thân vì đã không hết lòng. Làm sao vượt qua nỗi mất mát này được đây
Bé mèo của mình vừa mới mất cách đây 1 tiếng. Chuyện sảy ra quá đột ngột, mình chỉ vừa mới học online xong. Em ấy mình đã nuôi được hơn 5 năm rồi. Mình biết em ấy đã không còn trẻ nhưng mình vẫn mang em ấy đi thiến, vì mình không muốn em ấy chịu nỗi đau vào mỗi mùa động dục nữa nhưng nào ngờ chuyện ấy lại khiến em ra đi mãi mãi. Nếu biết trước sẽ như vậy thì mình sẽ không mang em ấy đi đâu. Mỗi kỉ niệm, mỗi hình ảnh em ấy cùng mình trải qua đã bắt đầu hiện lên từng cái một. Điều ấy làm mình buồn lại càng buồn thêm, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Phải chăng mình đã rất sai khi không quan tâm đến em ấy trong suốt thời gian trước khi em đi, giờ đây mình cực kì hối hận. Phải chăng nếu mình không mang em ấy đi thì em ấy sẽ còn bên cạnh mình không?
Chỉ cách đây 3 tiếng con còn nằm cạnh mẹ , thế mà chỉ vài phút sau , cho con đi thể dục thì mẹ ngu ngốc , đần độn muốn giữ con đừng chạy lung tung kẻo xe đâm , mà mẹ làm con vừa nhìn mẹ vừa chạy rồi cái bánh xe oan nghiệt cướp con đi trước mắt mẹ rồi . Con mình mất rồi , chỉ mất được 3 tiếng đồng hồ và mình chưa thể ngừng khóc vì thương con . Mình cứ ôm con khóc từ lúc gặp nạn tới khi về nhà , ôm con ngồi trên giường cho đến khi con không còn ấm nữa . Ruồi ơi , con ơi , con còn chưa được 1 tuổi , chưa được mẹ làm cho con cái sinh nhật nào . Con cũng chưa được hưởng cái mùa đông hay cái tết nào mà con phải chết oan uổng như vậy . Đến chiếc áo mới mẹ còn chưa mua cho con cái nào . Rồi con bỏ mẹ đi , con còn chưa ăn gì cả . Là tại mẹ hết , con chết mà không nhắm được mắt . Mắt con đen láy nhìn mẹ mãi không nhắm được . Con ơi siêu thoát nhé , siêu thoát làm con của mẹ được không ? Chờ bố về , rồi con đầu thai làm con mẹ nhé . Để mẹ bù đắp cho con , mẹ thương con lắm Ruồi ơi ! Con đừng bướng bỉnh như thế nữa nhé , đầu thai làm con của mẹ luôn kiếp này nhé . Mẹ ân hận lắm , mẹ thương con quá , mẹ không biết đến khi nào sẽ nguôi nỗi thương nhớ con , nhưng mẹ chắc chắn là mẹ không bao giờ quên con đâu . Con đừng bỏ mẹ đi nhé , trở lại làm con của mẹ được không hả Ruồi ? Mẹ yêu con nhiều lắm , mẹ đợi con trở về bên cạnh mẹ nhé . Mẹ tin là con nghe thấy mẹ cầu mong con siêu thoát , sẽ được về cạnh mẹ . Thương con bé bỏng của mẹ ❤️
M buồn lắm.Em mất mẹ từ lúc đuọc 1 tuần tuổi gầy yếu, nhà cũng ko có điều kiện tầm bổ nhiều cho em, gắng chăm sóc mới lớn lên dc 1 tý,em bé hơn nhiều so với các bạn cùng lứa.Ngày đầu tiên em đi,mình ngỡ em bị bắt mổ thịt rồi khóc hết nc mắt, rồi ngày 2,ngày 3,ngày 4,bố mình mới phát hiện em đã chết đuối trên cái bể to trên đồi nhà mình, xác đã nổi lềnh phềnh rồi.Mình sốc chết lặng mà cảm giác có phần k thật vậy,mình k tin dc đó là sự thật, khóc dần cũng k còn sức để khóc nữa.Mình còn dự định là đại học sẽ mang em xuống cùng mà trời ơi..!!
Con lớp 5 con 10 tuổi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mẹ cho con nuôi chó cả con cx luôn luôn buồn bã ko có ai chơi 1 hôm chú con mang 1 bé chó con về tên gấu con rất vui con xin mẹ con lắm mới được cho nuôi ngày ngày tụi con như hình với bóng quýnh quýt bên nhau vui vẻ và con khi có bé gấu í con rất vui cx như thấy thoải mái hơn và con đã không chăm sóc em ất tốt 😔 làm em ấy bị bệnh virus em bo ăn + ỉa chảy jo chịu chạy nhảy j hết con ko lo lắng mà lúc đó con còn đù giỡn là mẹ ơi hôm nay nó chết chưa các thứ qua ngày hôm sau bé ấy yếu quá con mới xin ba con cho em ấy vao thu y uống nước biển 2 ngày lên thăm thì bé ấy rất buồn và mệt con rất thương qua ngày hôm sau con lên nữa thì bác sĩ nói bé ấy chết rồi 😊 con không tin xíu nào cả con nghĩ là giỡn thoii vì cô nói cô có gọi về cho gđ mà ko bắt máy và cô gói lê băng keo trong thùng con rất khóc nức nở bởi vì khi chơi với em ấy con đã có tình cảm với em ấy từng ngày quen thuộc không còn nữa em rất dễ thương và ngây thơ bỗng q ngày như v làm con không chịu nổi ba con chửi con rất nhiều tốn 600k để chữa mà không hết và không cho con nuôi chó nữa 🙃 lúc mag thùng em ấy về nhà co không đc mở ra nhìn em ấy lần cuối vì mở ra bame nói virus nên không cho mở ra🙃 con rát lo bởi vì mãi mai sẽ không đc nhìn thấy em ấy nữa co người chúng ta có thể lieenthieen đàng vậy bé chó chết có lên không aj^^ chỉ là 2 sinh mạng nhỏ bé thôi và ba con đã giục thẳng bé vào thùng rác nữa do nhà đã không có điều kiện để thiêu mà còn mất 600k như thế ba con đã không chó con nuôi chó nữa và mắng con rất nhiều bh con đã trầm cảm và nhớ bé ấy rất nhiều cô chú ơi ngày nào con cũng lên gogo để coilamf sao hết buồn nhưng ko cả🙃 nhớ bé gấu lắm 🙃 nhớ bé lăm nếu có nuooibes mới thì con không bh quên đc bé gấu bé ấy đối với con rất rất hiểu chuyện và đáng yếu hay hình với bóng với con mà bh đã mất r con cô đơn lắm 🙃 không bt bh bé ấy ngoài kia như thế nào con nghĩ đến cảnh bé chảy nhảy thường xuyên như vậy mà bây giờ lại im re trong thùng ngoài kia con rất xót và nhớ bé 🙃🙃🙃 con nhớ be lắm. Con không sợ cái chết bởi vì không sợ chết thì gọi là hi sih chúng ta tốt thì chết lê thiền đàng co bé gấu ấy chết là kết thúc 1 sinh mạng 🙃 nhớ bé lắm
Mình vừa mất một em chó cỏ đã gắng bó với mình gần 7 năm. Em bị chuẩn đoán là viêm đường ruột, bí tiểu cái đêm em mất thực sự là mình rất bất lực không biết nên làm gì để cứu em. Em ra đi trong đau đớn và mình chứng kiến từng khắc từng giây em lìa đời oằn oại, đau đớn và mệt mỏi. Nhưng đó là sự giải thoát cho em. kết thức chuỗi ngày đau đớn. Thương em lắm!
Em ra đi vào khoản 1h50 ngày 7/12/2021
Hôm nay là ngày em Xu của mình đã ra đi mãi mãi… gần 2 năm khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để cho mình gục ngã. Mình đã khóc rất nhiều, dằn vặt bản thân vì đã không cứu được em, để em ra đi trong sự đau đớn và cô đơn lạnh lẽo mà không có mình bên cạnh. Mình đã không thể chấp nhận được sự thật rằng Xu đã không còn sống bên cạnh mình nữa, bao nhiêu tình yêu thương mình đã dành cho nó, chăm sóc cho nó, coi nó như là người em ruột thịt của mình. Bé Xu của mình vô cùng dễ thương và ngoan ngoãn, nhưng hôm nay nó đã phải chết tức tưởi vì miếng bã của 1 kẻ độc ác nào đó. Mình ngủ mà không hề hay biết gì cho đến sáng thì thấy em nó đã mất, em trút hơi thở cuối cùng bằng cách nằm ngay ngắn trên chiếc đệm mà em hay ngủ mỗi ngày tuy trước đó em đã phải vật lộn với sự đau đớn tột cùng. Hình ảnh ấy chắc sẽ ám ảnh mình suốt cuộc đời. Mình nhớ Xu da diết, chỉ ước gì đây là một giấc mơ và sáng mai khi mình ngủ dậy thì mọi thứ lại trở về như bình thường, bé Xu vẫn ở bên cạnh mình, nhưng rồi mình đành chấp nhận sự thật đau lòng này. Xem được video của bạn Iris mình cũng đã khóc rất nhiều, bởi vì bạn ấy đã trải qua nỗi đau mà mình đang trải qua ngày hôm nay, không biết đến bao giờ mình mới ổn định lại tinh thần được sau cú sốc quá lớn này, nhưng mình hy vọng nếu có kiếp sau thì Xu sẽ đầu thai làm người và về làm con của mình. Mình cầu chúc cho tất cả những bạn đang trải qua nỗi đau mất thú cưng sẽ bớt đau buồn và nhanh lấy lại tinh thần mạnh mẽ để tiếp tục cuộc sống của mình và cả phần cho bé thú cưng của mình nữa nhé. Vài lời cuối mình muốn viết ra đây để dành cho bé Xu:
“Xu ơi, chị Thư đây, em hãy ngủ một giấc thật ngon nhé, anh chị vẫn sẽ luôn bên cạnh em, luôn nhớ đến em, một chú chó rất ngoan và đáng yêu của anh chị, anh chị xin lỗi vì đã để em 1 mình trong lúc em đau đớn nhất, em đừng oán trách anh chị nhé, anh chị yêu thương em vô cùng, em hãy cố gắng lên thiên đường và hoá kiếp thành người và lại về ở bên cạnh anh chị Xu nhé. Anh chị yêu và thương em nhiều lắm! Ngủ ngon nhé Xu!
Đến đây là ngày thứ 2 kể từ lúc mình nghe tin bé của mình ra đi mãi mãi, thật sự quá đau khổ mình không biết phải vượt qua như thể nào. Bình thương đi học đi làm mình cố kìn nén để nguôi ngoai đi nhưng khi về nhà nhìn mọi thử thì nước mắt vẫn tơi liên tục. Từ khi đem bé về mình là ngừoi cưng bé nhất, chăm bé từng tí một, bé là một đứa rất hiếu động và cực kì nghe lời mình. Bây giờ mình thật sự nhớ bé chỉ muốn em quay lại, lần cuối được thấy bé em vẫn còn ngoan ngoãn năm yên nghe mình nói dù cơ thể em rất đau đơn nhưng em vẫn cố cử động khi nghe tiếng của minh( bé bị chó lớn căn tổn thương rất nặng) bsi bảo bé ksao nhưng gia đình mình vẫn để bé ở bệnh viện chăm sóc nhưng chỉ mới có 1 ngày bé đã ra đi vì bị chảy huyết phổi. Bé ra đi ở bệnh viện không một ngừoi thân bên cạnh mẹ mình quyết định để xác bé cho bên bệnh viện xử lý mà không nói gì với mình( vì khi thông báo về bé mất qua sđt của mẹ và mẹ đã giấu mình đến tối hôm đó). Đên khi biết tin mọi thứ đã xong rồi, đến nhìn em ra đi lần cuối mình cũng không được nhìn thật sự quá sức chịu đựng của mình từ trước giờ mình chưa bao giờ trải qua cản giác mất đi một ng thân thuộc mình coi bé như em trai ruột của mình như đứa con của mình vậy mà giờ khoing con được thấy em nữa.
Hôm nay là ngày mà bé Mi meo nhà mình mất, bé mất do bị bệnh về đường ruột (theo như mình nghĩ). Bé được bố mình phát hiện lúc 5h sáng trong tình trạng không còn thở và chỉ còn một chút hơn ấm trên người bé. Mình đã chết lặng ngồi vuốt ve bé rất lâu, mặc dù biết bé sẽ chẳng còn cảm nhận được gì. Tối hôm trước đó, nhà mình có thấy bé có những biểu hiện lạ như khó đi wc, bé quấn lấy mọi người và kêu rất nhiều. Mình và bố đã đi đến một vài chỗ thú y ở gần mà người ta đã đóng cửa do quá giờ làm. Mình đã bảo: ‘Thôi thì sáng mai sẽ đưa bé đến thú y để khám, chứ tối này chẳng ai làm’. Bây giờ khi nghĩ lại, mình thấy thật sự hối hận với câu nói ấy, mình đã có thể cố gắng đưa bé đến những chỗ xa hơn, nơi mà người ta còn làm cả tối. Và rồi vì sự chủ quan của mình mà bé đã mất, hình ảnh bé nằm trên băng ghế dài với đôi mắt vẫn mở cứ ám ảnh mình mãi. Bố và mình mặc cho bé chiếc áo đỏ và gói bé vào chiếc túi giấy yêu thích mà bé vẫn hay chui vào nằm ngủ, mang bé đến khu đất trống gần nhà để chôn. Khi đặt bé vào hố đất bố mình còn chúc bé ngủ ngoan. Giờ thì mình chỉ biết kể lại câu chuyện này trong một tâm trạng rất buồn, vừa đánh chữ mà vừa khóc. Cảm ơn em đã ở cùng chị trong suốt hơn 2 năm, có những kỉ niệm thật khó quên và mong em sẽ có một cuộc đời mới tốt đẹp hơn…
Khi viết những dòng này, tâm trạng của mình vẫn không ổn định. Chỉ vừa mới sáng hôm qua, em vẫn còn chơi đùa, tắm, nằm nghịch bên cạnh mình mà giờ em đã đi mất. Em bé nhà mình thông minh, hơi tròn một xíu, đặc biệt là rất quậy, em là giống mèo nhà bình thường thôi, hơi nhát nhưng mà rất quấn người. Mình mới nuôi em được hơn 1 tháng, làm gì cũng có em bên cạnh. Bây giờ em mất, mình nhìn đâu cũng thấy em, mỗi lần như vậy mình lại khóc. Điều bất lực nhất là mình không biết lý do tại sao em mất nhưng có thể là do bị bắt trộm, mình đã xem lại camera nhiều lần nhưng do có tầm khuất nên mình không nhìn bao quát được. Bây giờ mình đang rất day dứt, bất lực, không biết làm gì ngoài ngồi khóc và gõ những dòng này. Mình nhớ em rất nhiều, 2 ngày nay mình ngủ cũng không ngon giấc, mình còn có mơ thấy em trở về bên mình nữa. Viết đến đây, cảm xúc của mình đã đỡ hơn nhiều, mình chỉ mong em vẫn còn sống và trở về bên nhà an toàn, em bé nhà mình con rất nhỏ, mới hơn 1 tháng tuổi thôi. Không biết em có được ăn no, khát nước có nước uống không… Tết năm nay mình rất muốn có em bên cạnh.
Hôm nay là 2 ngày mình đã mất Lu – con cún con yêu quý của mình, một chú chó Đà Lạt có tên là Milu mình nuôi bé từ khi mới ra đời. Bỗng nhiên mắc căn bệnh ký sinh quái ác nhưng em vẫn vui vẻ trị bệnh cho đến khi em bị viêm hô hấp và chịu vất vả 1 ngày rồi ra đi tại bv. Nhận và nhìn thấy xác con cứng lại trong lòng nó đau lắm và khi phải chấp nhận nó sẽ ra đi mãi mãi vẫn là một điều vô cùng khó khăn.
Lu qua đời, mình cảm thấy thật mệt mỏi khi quay về ngôi nhà nơi chúng mình đã luôn bên nhau từ lúc nó còn là một chú cún con mới 2 tháng và đã vất vả di chuyển rất nhiều nơi cùng chúng mình cho đến khi ngôi nhà bé nhỏ của chúng mình hoàn thành. Rất nhiều nơi đã ghi dấu những đường nét, hình ảnh của con. Mình mong chờ lại được thấy nó chạy luẩn quẩn xung quanh mình, nằm phơi nắng trên phần sàn đá tràn ngập ánh mặt trời hay ngước gương mặt nhỏ đầy mong đợi lên nhìn mình hay những lần mình đi làm về đầu ngỏ là nó đã lon ton chạy ra đón hay những lần đòi ăn lấy tay khều xin mình cho ăn chung.
Có lẽ sẽ không bao giờ ngừng hy vọng lại được thấy Lu trong nhà, cũng như không bao giờ mất đi cảm giác sâu sắc khi nghĩ tới sự ra đi của nó. Điều đáng sợ giết chết mình là kỷ niệm, điều tốt đẹp nhất trong đời có thể nhớ về cũng là những kỷ niệm…. Mình không thể chịu nổi cảm giác mỗi sáng thức dậy con không quấn lấy chân mình…. Mình muốn nuôi một bé khác để có thể lấp đi không khí trống trải thiếu vắng khi không còn Lu…. Nhưng mình lại không dám vì sợ lại đau lòng như vậy lần nữa. Và mình cũng ko muốn dùng bé mới để lấp đi chỗ trống của Lu…. Nhưng nếu không thì không biết mình sẽ vượt qua cái cảm giác sợ về nhà và sợ ở nhà 1 mình này như nào nữa ……
Bé mèo nhà mình vừa mới mất,đến nay đc 4 tháng rồi.Mình đắp cho e 1 ngôi mộ nhỏ bằng đất , mong em dc an nghỉ.Thế mà bác mình nỡ lòng nào cố tình lấn dần phần đất của nhà mình hồi trc cho bác mượn trồng rau, rồi cuốc san bằng mộ của em , dù cho mình đã cách xa rất nhiều rồi.mk không biết nói gì nữa, mk chỉ biết khóc thôi mn ạ.
Mình vừa mất đi Bối Bối, em chỉ ở với mình có 1 năm thôi mà khi xa em mình đau đớn vô cùng, tim mình như ai bóp nghẹt. Lúc nào cũng nhớ những kỉ niệm mình có với em… rồi lại Khóc. Thật khó để vượt qua cảm giác này. Bối ơi… mẹ yêu con !
Mình vừa mất em mèo (Bom) từ hôm thứ 4- 23/2/2022. Em mèo của mình còn nhỏ lắm, mới hơn 5 tháng thôi, mình nuôi em từ bé, chăm sóc như 1 thành viên nhỏ trong gia đình, Mình là người rất thích mùa đông lạnh, càng lạnh càng thích đó, nhưng chắc là từ mùa đông năm nay mình hết thích rét được rồi, vì chính trong ngày rét buốt nhất, nhiệt độ xuống 8 độ C, em mèo nhà mình nghịch ngợm lao ra ngoài chơi, chắc bị cảm lạnh, nhưng lúc đó cả nhà ko biết. Hôm sau em bị nôn cả ngay, cả nhà lại tưởng bị hóc xương, sang ngày thứ 2 cho em đi khám, BS cũng kê đơn thuốc về uống, nhưng em uống vào lại nôn ra, thân nhiệt xuống thấp 36 đô. Mình có chat với BS và đc y/c đưa Bom đi bệnh viên ktra lại, nhưng vì CV mà mình đã ko thể đưa Bom đi. Tối ngày thứ 3 khi em mắc bệnh, khi mình đi làm về, có sai con gái cho Bom uống sữa, nhưng Bom ko uống và chạy vào nằm bệt ở lỗ cống của nhà vệ sinh, em muốn nôn nhưng ko nôn đươc, mình thấy em nằm 1 lúc thì bế em lên, người em ươt nhẹp vì lạnh, mềm như 1 sợi bún, lúc này mình và con gái đưa em đi cấp cứu. Trên đường đi mình cầu nguyện cho em đừng bỏ GĐ mình giữ đường, nhưng thật đáng buồn là đến nơi em đã bị ngừng tim. BS có cấp cứu nhưng ko qua khỏi. Em mất trong cảnh vừa đói, vừa rét, vừa đau. Mình đón tay em từ BS mà tim quặn thắt, mình ko chấp nhận đc sự thật này. mình đã khóc mấy ngày nay, tự dằn vặt mình mà em Bom đã ra đi. Về nhà mình luôn tưởng tượng em trong tâm trí mình như khi em còn sống. Giờ mình cũng chưa có cách nào vượt qua đc nỗi đau này. Chỉ hàng ngày trên dường đi, mình luôn cầu nguyện cho em sớm được siêu thoát và đầu thai sang kiếp khác.
Bé Domi nhà mình mất hôm 8/3 do bị Care mà mình không biết, giờ mình ân hận tối nào cũng giật mình tỉnh dậy, vừa khóc vừa đau lòng, giá mà mình để ý tới em hơn, mình cũng chủ quan không biết bây giờ đang là dịch của bệnh này, và nghĩ bé lớn rồi chắc ko bị đâu 🙁
Domi ở nhà mình 5 năm rồi, cả nhà coi nó như người thân, như 1 em bé, trước giờ mình nuôi sạch sẽ, ăn chín uống sôi kỹ từng li từng tí, thế mà gần đây mình quá bận, không dành thời gian cho em, chắc em buồn nên đi lên trời.
Mình đau lòng lắm, cứ nghĩ từ từ rồi sẽ qua nhưng không sao quên được, giờ mà về nhà không thấy nó chạy ra, không còn thấy em nằm ngủ dưới gầm bàn, không còn thấy em sủa khi ai chọc là “đánh chị Dương nha” nữa 🙁
Trước giờ mình có chuyện gì buồn không thể nói với ai, đều ôm Domi vào lòng và nói chuyện, bây giờ thì không được nũa rồi.
Domi đừng giận chị hai gì nha, chị hai tin rằng em đã mang hết ký ức đẹp mà chị hai, em và cả gia đình đã có theo rồi, hãy lên trời và nếu được thì về làm em bé của chị hai nha Domi!
Chị hai thương em, mãi thương em, sẽ không bao giờ quên em.
Hôm nay ngày 13/3/2022, Nấm của mình đi rồi. mình luôn ý thức được cái chết, mình hiểu được quá trình tái sinh, mình đã từnng chuẩn bị cho cái chết của chính mình. nhưng hôm nay, khi tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh mình cũng loạng choạn trong những suy nghĩ ấy. cảm ơn tác giả đã giúp mình, giống như có một người để lắng nghe, đồng cảm. mình mong tất cả nỗi đau của mình và mọi người sẽ được chuyển thành một thông điệp tích cực. chú chó nấm của mình sẽ tái sinh tới đời sống tốt hơn. Ngân thương em nhiều lắm!
Ngày 26/03./2022. Mình đã mất em Lu thật rồi. Lu đã gắn bó với gđ mình đã hơn 6 năm. Vì năm nào em cũng sinh đẻ rất vất vả nên mình đã mang em đi triệt sản, kg hiểu ng ta làm cách gì mà em đã ra đi khi chưa kịp phẩu thuật, nghe tin mình đau đớn và rất ân hận, mấy ngày hôm nay mình như người mất hồn, ăn kg ngon ngủ kg yên, kg muốn làm gì cả vì cảm thấy có lỗi với em lắm. Em là đứa rất tình cảm và hiểu chuyện, kg biết đến bao giờ thì mình quên dc em đây. Chị cầu mong kiếp sau em sẽ sống tốt em nhé! Hãy tha thứ cho chị và hãy nhớ là cả nhà mình yêu em nhiều lắm bé Lu ạ! Nếu có duyên chúng ta sẽ lại gặp nhau em nhé. Yêu và thương nhớ em vô cùng.
Mình vừa bị mất bé lucky bé mới hơn 3 tuổi vì parvo. Mình rất nhớ em ấy. Thực sự nhớ vô cùng
Bé cún của mình tên là Tiki, bé được 6 tháng và mình vô cùng yêu thương bé. Từ nhỏ tiki vốn rất hiếu động tinh nghịch, nhưng lại rất tình cảm và thông minh. Dù chỉ 6 tháng ko dài nhưng mình đã có quãng thời gian bên tiki, mỗi ngày chơi đùa cùng bé, ở bên bé, ôm ấp vuốt ve bé, nói những lời ngọt ngào : tiki hả, thương tiki nhiều, con hả, con ơi, thương con nhiều nhé … tiki rất thông minh, quăng món đồ chơi đi là em tìm kiếm mọi ngóc ngách để ngậm về cho bằng được, em luôn muốn dc chơi đùa bên chủ , quất quít mọi lúc có thể, đi đâu em cũng lẽo đẽo theo, mỗi lần đi đâu về là luôn có bóng dáng ấy, ánh mắt ấy chờ đợi, bé ứ ứ khi thấy mình về mà ko sủa rất đáng yêu, mình ôm bé mỗi khi thức và mỗi đêm trước khi ngủ, tiki thật mềm mại, hồng hào và đáng yêu lắm ạ. Ôi thật đau đớn, một buổi sáng để bé vô tình chạy ra ngoài hẻm và chiếc xe người lạ đã tông vào em làm em chảy máu đầu, ngưng thở và ra đi. Mình đau đớn run rẩy khi nghe bác sỹ nói bé ko qua khỏi, mình cùng mẹ ôm bé đi chôn cất, mình khóc cả ngày chìm đắm trong bất lực, tội lỗi và tuyệt vọng, những ngày sau thì dằn vặt xót thương… mình muốn dùng mọi sức để cứu bé nhưng mình ko thể… mình chập chờn thổn thức trong những giấc ngủ, mình cứ nghĩ đây có phải đang mơ, cầu xin là giấc mơ, mình không chấp nhận được và mình thấy trống rỗng vô cùng. Mình sợ hãi đối diện khi ở trong nhà ko còn hình bóng em ở đó, mình thương em đứt ruột gan, nghĩ về hình ảnh cuối của em thật bé bỏng và đáng thương nhường nào, mình tìm cách nghĩ tích cực rằng e đã hết duyên với mình, e phải ra đi để chuyển kiếp tốt hơn làm người, nhưng một lúc mình lại trũng xuống và thương nhớ về em. Em thật non nớt ngây thơ , em yêu mình lắm :((( mình đau lắm nhưng xung quanh ít ai hiểu được, hình ảnh lần cuối của em làm mình ám ảnh thương xót. Xin kính lạy Nam mô địa tạng vương Bồ tát dẫn dắt em đến cõi lành, siêu thoát và đầu thai làm người hạnh phúc. Thương nhớ con, xem ảnh con mình nhớ nhung ko tả nỗi. Haizzzzz mong con sẽ về nơi an lạc, mình sẽ hiểu thông suốt mà vui vẻ chúc phúc cho con ! Đứa bé ngây thơ đáng yêu, non dại, ôm hôn con tiki ơi 😔 18/4/2022
Mình vừa mất RP tối qua do bệnh viêm phổi cấp tính và bây giờ mình đang rất nhớ nó. Mình không thể xuống nhà do không chịu nổi cảm giác trống vắng khi ko thấy nó, nghe nó,nhận thấy nó quấn vào chân mình. Cả đêm qua mình đã cố ngủ chỉ với một hy vọng mơ hồ là khi tỉnh lại tất cả chỉ là cơn ác mộng và mình có thể ôm em thật chặt. Nhưng em thật sự mất rồi, đột ngột và chóng vánh khiến bây giờ mình vẫn ko biết đc nguyên nhân bệnh của em. Mới chiều qua em còn khoẻ mạnh, đùa giỡn ngồi xem mẹ mình nhặt rau rồi quậy bên cạnh. Ngay sau khi mình bước vào nhà tắm và nghe mẹ bảo nó không ổn, mình mặc vội đồ r phóng ra, nhìn em nằm trên sàn thoi thóp thở bằng bụng, sau khi ra vet gần nhà làm một loạt các xét nghiệm vẫn ko tìm ra bệnh mình đã phải phóng xe ra bv lớn chụp xray và nhận đc kết quả đau đớn là em đã bị viêm phổi quá nặng. Ôm em trên tay, cơ thể mềm nhũn để em thở oxi bằng máy đầy mệt nhọc và khó khăn mình vẫn hy vọng sau khi thuốc ngấm em sẽ khoẻ hơn. chỉ mong có thể bế em về nhà, vì nó sợ lắm r, run lên và quấn chặt lấy mình. Tuy biết bệnh sẽ ko thể duy trì cuộc sống bình thường của em sau này nữa nhưng sự ích kỉ của mình chỉ mong qua cơn nguy kịch đưa em về nhà và lấy pate rồi ôm em ngủ, mình sẽ cho em tái khám liên tục, duy trì sự sống cho em trong tuyệt vọng khi vẫn đang vuốt cơ thể đang co lên từng hồi thở của em. Mệt nhọc và kiệt quệ nhìn mình như muốn nói ‘e sợ lắm, về nhà đi’. Mình muốn RP có mặt sau 5 năm tới mình tốt nghiệp thú y, mình muốn em có thể ăn nốt đống pate em thích,… Nhưng lúc đấy mình chỉ muốn bế em về, nhưng chỉ cần rút máy thở… Gần 4 tiếng em vật vã như thế, mình vẫn ở cạch. Trước khi em co giật và bs đến tiêm thuốc an thần và kích tim, mình vẫn giữ em vì y tá giữ em sẽ giật ra và kêu loạn lên vì ko thở đc. Cho đến khi em co giật mạnh cào cấu, họ phải dùng dây trói lại, mình đau lắm. Em kêu lên đau đớn thổ huyết và cắn vào tay mình. Đây là vết thương sâu nhất, đau nhất và một đứa trẻ dịu dàng như em để lại từ lúc nhận nuôi đến giờ. Mắt nhoè đi khi bs nhấn lên cơ thể bất động của em. Dù đã trải qua cảm giác mất đi người thân mình vẫn ko bao giờ quen được và vượt qua đc. Tai mình vẫn vang tiếng kêu của em, dù bs bảo em ra đi rất nhanh và nhẹ nhàng. Mình cũng biết em tỉnh táo đến phút cuối, đôi mắt đồng tử dãn ra khi nhìn mình. Nó ám ảnh, đau đớn lắm. Nỗi đau này các bạn đều hiểu đc, mình cũng mong các bạn sẽ vượt qua đc nỗi đau mất các bé. Còn về RP chị mong em đã đến một nơi tốt hơn, ko đau đớn mệt nhọc như vậy nữa. Xin lỗi vì đã không thể làm gì giúp em bớt đi sự đau đớn. Cám ơn em vì đã đến bên gia đình này dù ngắn ngủi. Yêu em và nhớ em nhiều lắm!
Hôm nay là ngày thứ 2 mình mất đi Peanut. Gọi là bé thì cũng không phải vì mình nghĩ tuổi thọ của 1 chú mèo 6 năm cũng ngang với mình rồi :3 Nhà mình có chuyển đến nơi mới thì cũng là lúc bé đến với mình, một chú mèo lai nửa trắng đen nhút nhát. Peanut ngoan lắm và nhút nhát lắm, và nhà mình cũng chiều em nên để em đi chơi tự do từ khi còn nhỏ. Đã bao lần em trở về với mình từ tay thần chết nhưng có lẽ lần này em không thể nữa rồi. Em ăn phải bả… tối hôm trước mình cũng đã cho ăn miếng cá rán cuối cùng trong túi và tự nhủ rằng ” hết cá rồi Peanut ạ! Mai Đức sẽ qua nhà bà xin bà cá nữa về cho Peanut ăn nhé. Tối nay no rồi không được ra ngoài ăn linh tinh đâu “. Rồi mình đưa em lên phòng em gái mình để 2 đứa ngủ cùng với nhau 😀 (Mèo nhà mình được cái tự nhiên lắm, ở cùng chủ lâu rồi, tình cảm nên cứ người ở đâu là lên ngồi với nằm cùng :)) ) … Ấy vậy mà sáng hôm sau em đã có biểu hiện nôn và co giật do dính bả ( Mình biết vì hơn 2 tháng trước em cũng bị như vậy rồi nhưng đã mạnh mẽ vượt qua vì nôn được ra hết từ sớm). Lần này cũng như vậy, nhưng em đã yếu hơn rồi, sức khỏe của em dạo này cũng không còn được tốt như trước nữa. Mình cùng gia đình cố gắng làm mọi cách có thể để níu giữ hi vọng giúp em vượt qua. Bơm nước đường, sữa, tiêm thuốc rồi cầu xin Chúa hãy làm ơn giúp em có thể khỏe lại… Tất cả những gì có thể… Nhưng rồi cũng đã quá muộn, nhìn em run và nước mắt ứa ra, rên meow meow như kiểu cầu xin ” Đức ơi, Peanut đau lắm…” mà mình không biết làm gì ngoài xoa đầu em rồi cầu nguyện… Em ra đi rồi,.. Mọi người ai cũng khóc, bố mình là người đàn ông mạnh mẽ nhưng mình thấy bố cũng rơi nước mắt khi đưa em đi chôn ở gốc cây trước nhà. Mọi thứ thật tệ, ngày hôm đấy thật sự tệ,… Dù biết rồi sẽ có ngày phải chia tay nhưng không thể ngờ mọi chuyện lại kết thúc trong đau đớn như vậy. Giờ mỗi khi đi làm về, mình lại lên từng phòng và gọi em, ra vườn để gọi em về ăn… Mình thấy em hiện ra mọi nơi trong từng ngóc ngách căn nhà ấy. Có lúc mình không dám về nhà vì nghĩ rằng phải đối mặt với sự thật sẽ không có em nằm vẫy đuôi, ưỡn ẹo ra sàn nhà khi thấy có người quen lại gần 🙂 … Giờ chắc Peanut đang ở trên thiên đàng, nơi có những người bạn hàng xóm Miu vàng và người ae Trắng ở cùng khi trước đợi chờ, Peanut sẽ không cô đơn đâu, Peanut có các bạn và ở bên Chúa rồi mà 🙂 Chỉ còn Đức ở lại chờ Peanut thôi…Mỗi lúc đi làm hay trở về nhà, mình đều ra chỗ gốc cây nơi em nằm và nói : ” Peanut ơi, vẫy đuôi đi 🙂 Peanut vào nhà không nào, vào nhà nằm không đóng cửa kẻo mưa này… Peanut ơi, em ngủ ngoan nhé. Ngủ dậy sẽ là nơi bình yên thôi 🙂 ” 01-06-2016 – 26-04-2022. Cảm ơn em, chúng ta đã có một hành trình thật đẹp 😀
Mình cũng đang buồn lắm, em miu mới đc 2 tháng tuổi mà sơ sẩy rơi cửa sổ rồi. Buồn và phải giấu bọn trẻ là đang gửi miu ở viện.
Ngày 10/5, là ngày mà mình mất bé. Tuy thời gian đầu em nghịch kinh khủng, đến mất đã có lúc mình muốn cho em cho rồi, nhưng từ từ, mình lại coi em như một thành viên nhỏ trong gia đình, một thành viên lúc nào cũng ngồi đợi ở cửa, lạch bạch đi theo. Vậy mà chỉ có 5 ngày, Parvo đã làm em sốt cao rồi ra đi mãi mãi. Trước lúc mất, em rất cố gắng để ở lại, em chảy nước mắt rồi đi.
Bây giờ về nhà, nhìn lại những nhúm lông còn vướng lại trên lược chải, nhìn những vết xước do em gặm mà mình đau lòng vô cùng. Không biết mọi người có cách nào để vượt qua được không ạ
Thật sự quá mất mát bé nhà mình đã ra đi vào 3,4h sáng nay lúc nhà mình còn đang say sưa trong giấc ngủ mê mang.Bé nhà mình tên MiKa dòng poodle tiny socola.Bé còn khá trẻ con nên thường thấy những chú chó chạy qua bé vẫn năng động dí theo thường gặp những bạn cún hiênd sẽ k sao,mình vẫn hay nhốt trong lồng,nhưng vì tối ngày 18/5 mình về từ quê ra khá khuya nên chưa sắp xếp chỗ ngủ cho bé.Vào trưa ngày 19/5 bé lại dí theo 2 chú chó khá to nhưng lần này k may như những lần trước , 2 chú chó ấy phản lại làm cho bé mình bị dập tổn thương hết phổi,thận,gan,nội tạng..mình đã đưa bé đến thú y nhưng vì phổi và gan tổn thương quá nặng oxi em hít vào đều bị xì ra bên ngoài khiến cơ thể em phồng lên.Em rất đau lên từng hơi thở của em đều kèm theo tiếng rên yewus ớt.Bác sĩ nói nếu em qua dc 4ngày thì khả năng sống của em sẽ tăng.Vào chiwuwf ngày 23/5 mình đã đưa em xuoonhs thở oxi thì bác sĩ nói phổi em khá đỡ mong qua dc ngày mai là ổn lắm rồi.Sau khi nghe mình rất vui và nghĩ em sẽ k bỏ mình đi.Nhưng thật sự em đã quá đau và mệt mỏi khi đã cố gắng trong 3 ngày để duy trì hơi thở.Vào rạn sáng ngày 24/5 bé lên lầu tìm mình để gặp mình lần cuối nhưng phòng mình đóng cửa bé đứng đó mình đoán ph gần 2 tiewngs .Sau khi cảm thấy kh chịu nổi nữa em quay đầu xuoonhs cầu thang nhưng vừa bước dc 2 bàn chân đầu 2 chân sau vẫn càn vịn trên bục thì em dừng hơi thở và người cứng tại chỗ.Vào 4h50 mẹ mình dậy thì thấy em , mẹ rất hoảng và gọi mình dậy , mình thấy em mất k nhắm mắt ,thì mình nghĩ tại em chưa đươcj gặp mình nên em vẫn kh muốn đi ….Bây giờ mình làm mọi thứ mà k có em mình nhớ lắm…lâu lâu lỡ chợt thấy hình em mình chỉ có thể bật khóc trong vô vọng lúc khóc quá chợp ngủ mình lại thoáng thấy em.ebe sẽ là kí ức c k thể nào quên💓
7/11/2017-24/5/2022
RIP. LU, chiều qua nhà mình mới mất e poodle hơn 6 tháng thôi, cũng như các bạn LU khá tuyệt vời. Bé mất do tai nạn xe hơi. Haizz ! Yêu LU nhất
Bon nhà mình mới mất vì bị bệnh. Thật sự là rất đau lòng! Ko biết khi nào mới qua được cảm giác này! Thương em!
Có một bé mèo tên là Xám. bé là mèo của người yêu cũ mình. Xám và mèo của mình là hai bạn rất thân. Xám rất thích bé Meo của mình. Xuốt ngày bọn nó cứ liếm nhau. Có khoảng thời gian xám ở nhà mình. Lúc chia tay thì mình có xin nyc để mình nuôi em mà không cho. Bây giờ đã gần hai tháng mà mình vẫn ám ảnh, vẫn nhớ em. Không biết bây giờ em có được chăm sóc tốt không. Mình cứ nhớ lại những lần Xám bị ng đó đánh vì em đái ỉa bậy. Nó túm cổ em và tán vào mặt em. Mình vẫn khóc nhiều. Mình trách bản thân tại sao những lúc đó mình chỉ biết ngồi khóc rồi nói đừng làm vậy mà không phản kháng mạnh hơn. Mình trách bản thân lúc đó quá nhu nhược và yếu đuối. Đã không bảo vệ em. Để rồi bây giờ không biết em có được chăm sóc tốt không.
Nhà mình cũng vừa mất một bé mèo bé được mình lấy từ bà ngoại bé ấy có bộ lông màu vàng bóng mỗi khi mình đi làm về thì bé đã ngồi trước cửa nhà mình bé đã sinh 5 con mèo con nhưng hai con đã ra đi một con thì bị bố mình ko để ý lên bánh xe kẹt vào đầu em ý em ý bị lòi não một tí và đầu của bé bị méo một tí lên mình đã chôn bé sau vườn nhà mình bé thứ 2 thì bị chết bởi lạnh, mình rất hối hận vì mình ko chăm sóc bé thật tốt lên bé đã bị vỡ gan lên bé còn thoi thóp thở và bé đã ko thoát được thần chết mình đã nói một vài câu với bé mình đã khóc rất nhiều thức đêm mỗi ngày mỗi khi xem ảnh nhìn thấy ảnh bé thì mình lại nhớ đến bé mình đã rất tội lỗi đến bé bé chỉ được có 10 tháng mà bé đã mất rồi mình rất nhớ đến em ấy
Thor của mình vừa mất hôm qua. Một ngày buồn!
Mình đã đưa em đi nốt đoạn đường cuối cùng đến nơi hoả táng, trò chuyện, cưng nựng em những giây phút cuối cùng. Trên đường về, vẫn là mình và em, nhưng theo một cách khác.
Từ lúc nhìn thấy cơ thể cứng đơ, ánh mắt vô hồn của em trái tim mình như vỡ nát, cảm giác dày vò, tự trách xâm chiếm mình mọi lúc, mọi nơi. Nước mắt theo đó cũng cứ vô thức tự lăn dài.
Thành thực mà nói, mình không biết Thor bao nhiêu tuổi. Khi đưa về thì em đã khá lớn, có thể là 2-3 tuổi. Vậy mà tính, giờ có lẽ em cũng 6-7 tuổi rồi. Mang trên mình bộ lông màu đen nên chẳng mấy người ưa Thor. Có lẽ chính vì vậy đã hình thành nên tính cách khá “dị biệt” của em. Em dành đến 18 tiếng một ngày chỉ để nằm trong tủ, một nơi tối tăm nhưng có lẽ nó khiến em thấy an toàn. Bất kể một tiếng động, một người lạ nào cũng thấy em sợ sệt và trốn chạy. Có lẽ người ta đã từng bạo hành em nhiều lắm, đến nỗi về với mình được 5 năm em vẫn như vậy. Cái tên Thor mình đặt cho em vừa là vì biểu tượng hình tia sét nhỏ trên trán em, vừa là muốn em mạnh mẽ hơn.
Em đi rồi, phải tự bước tiếp đoạn đường mới không có chị rồi. Ở trên thiên đường phải mạnh mẽ lên nhé. Đừng lo cho chị ở đây, cho phép chị khóc khi nhớ em nhé.
Thương em vô cùng!
Thor, 25/07/2022 ❤️
Hôm nay mình vừa mới mất một chú chó, nó tên gấu, nó đối với mình như người bạn, người thân trong gia đình,nó rất ngoan và thông minh,biết đi vs đúng nơi,biết bắt tay,biết rất nhiều thứ, mỗi lần mình làm việc nhà, đôi mắt nó luôn ngắm nhìn theo mình,mỗi lần mình về nó rất mừngvà chờ đợi.nó ăn uống rất khỏe, nhưng giờ bị người ta thuốc chết, mình trách bản thân mình không đủ bản vệ nó tốt hơn.giờ đây lòng mình rất đau,mình viết từng dòng chữ là nước mắt mình rơi,mình rất nhớ nó, mình mong gì cho nó cơ hội cứu sống lại, dù cho mình đánh đổi vài năm hay chục năm tuổi thọ mình cũng chấp nhận. Nhưng đã hết,sự thật luôn đầy bi thương.mình đã thật sự mất đi gấu.mất đi một người chờ đợi, mất đi những cái ôm của gấu,mất đi ánh nhìn dõi theo .mình mong gấu hãy yên nghỉ đi,không đau đớn và lo lắng gì cả, chúng ta có số gặp nhau và sống bên cạnh một thời gian. Rất vui vẻ, mong sau này nếu có thể, chúng ta hãy tiếp tục làm duyên mẹ con,thể thực hiện những mong ước còn giang dỡ,chúng ta sẽ đi chơi thật nhiều, gấu làm kiếp người,sẽ hạnh phúc và có thể nói chuyện được những ước muốn của bản thân.mong chúng ta sẽ tiếp tục mối duyên tình thân, sẽ tiếp tục sống cùng nhau trong tương lai. Gấu ơi chị yêu gấu rất nhiều, chị xin lỗi gấu hãy yên nghỉ nha…
Xoài của mình mới mất do viêm phổi. Em là chú chó mà mình yêu nhất .Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ vậy . Đến tận những ngày cuối cùng mình mới biết em bị bệnh nặng đến thế . Trước đó em bị nôn và ăn ít đi mình đã đưa em đến thú y, nhưng ngta chỉ bảo bé bị ốm xoàng thôi . Vì không yên tâm nên mình đưa em đến chỗ thú y khác thì mới biết em đã nguy kịch . Em ở lại phòng khám và mình vẫn đến thăm em , ánh mắt em vẫn sáng và đẹp như vậy . Khi nghe mẹ mình nói chuyện với em , ánh mắt em sáng ngời và tràn ngập hạnh phúc dù lúc đó em đã rất mệt rồi.. .Sau 2 ngày ở lại phòng khám chiến đấu với bệnh tật em đã rời đi .Đêm cuối cùng đó mình đã xin được ngủ lại cùng em nhưng bác sĩ thú y đã ngăn lại . Bác nói mình không nên ở lại , vì nếu chả may em có mất thì em cũng không muốn người chủ nhìn thấy và vì tình cảm của mình rành cho em quá lớn sẽ khiến em không yên lòng. Đến bây giờ mình vẫn không thể tin được em đã rời đi. Suốt 2 năm có em ở bên cạnh mình đã hạnh phúc lắm . Mình đi tắm , đi xuống bếp ,… Đi đâu em cũng đi theo mình . Em rất ngoan và cực kì thông minh. Em hiểu được những gì mình nói và hiểu cả ánh mắt của mình . Em theo mình đi từng ngóc ngách trong căn nhà. Mình biết em rất yêu thương mình . Luôn chờ đợi mình về nhà . Nhưng .. bây giờ khi mình đi ra ngoài , ở nhà không có ai đợi mình nữa rồi. Khi đi qua bất cứ nơi nào trong nhà mình đều nhớ đến hình bóng của em . Nhớ đến ánh mắt ấm áp của em nhìn mình . Thật sự rất nhớ , rất nhớ, rất nhớ em . Nhưng chắc chắn em vẫn tiếp tục hành trình của bản thân em. Bánh xe luân hồi sẽ đưa em đến một nơi tốt đẹp .Và hẹn gặp lại em vào một ngày nào đó. Yêu em nhiều nhiều lắm.
19/11/2022 thực sự là 1 ngày cảm thấy mất mát đối với mình. Cảm giác mình có lỗi rất nhiều với em Chuột , 1 chiếc mèo vô cùng hiểu chuyện . Khi em ấy rời xa mình , trong đầu toàn những hình ảnh em ấy , hay ngồi đầu giường đợi mình dậy cho ăn sáng , đau vệ sinh hoặc đói quá thì sẽ cắn tóc mình để gọi . Mình đi làm về thì luôn ngồi ở cửa kêu và đợi mình mở của bước vào . Rồi nằm lăn ra nhà đợi mình chạy qua vuốt ve Rồi em ấy rất thích nghịch tóc mình mỗi khi mình tập thể dục hay trời lạnh thì rất thích chui vào chăn ngủ với mình . Ấy thế mà năm nay thời tiết lại lạnh muộn mình còn chưa kịp ôm em ấy ngủ trời lạnh thì em ấy đã rời xa mình rồi .
Giờ gần 1h sáng nhưng nhớ em , cứ xem ảnh em là khóc ,mà ko xem thì lại nhớ .
Rồi lại đột nhiên nhớ đến những lúc em ốm đau, lăn nhẹ ng qua lại . Nhưng khi đứng dậy định ra ngoài mình kêu con nằm im con lại nằm xuống ngay . Tại sao con lại hiểu chuyện đến như thế .
Nhớ có lần mình cảm nhận được tình cảm thật sự của em . Đó là lần mình ốm không có sức đứng dậy đi, chị hàng xóm phải qua chăm mình . Chuột nằm im bên cạnh nhìn mình , lúc mình chợt mở mắt quay qua nhìn thấy em ấy nằm im nhìn mình , thật sự mình đã cảm nhận được em ấy cũng đang lo cho mình . Khi mình nói chuyện và kêu đỡ với chị hàng xóm bạn ấy mới đi chuyển xuống đất nằm .
Để mà nói kể kỉ niệm của em hơn 3 năm qua với mình thì không biết khi nào với hết . Nhớ đến những ngày chụp ảnh Tết 3 năm qua đều có em . Năm nay mình mới nhắc là được chụp ảnh với em thì giờ đã không được nữa rồi .
Hơi lan man 1 chút tại mình cũng không biết chút bầu tâm sự với đâu nên đành chia sẻ tại đây . Mình đã trọn hoả thiêu em , và mai mình sẽ dải em xuống hồ , mong em sớm siêu thoát , bước sang 1 kiếp Mới an nhiên , mình niệm nam mô a di đà Phật cho em .
Kết lại mình vẫn muốn nói mình thương , yêu em . Dù như nào đi nữa em vẫn là 1 phần kí ức được trong tim mình . Yêu Con nhiều , Chuột nhé 🐈❤️
19/11/2022 thực sự là 1 ngày cảm thấy mất mát đối với mình. Cảm giác mình có lỗi rất nhiều với em Chuột , 1 chiếc mèo vô cùng hiểu chuyện . Khi em ấy rời xa mình , trong đầu toàn những hình ảnh em ấy , hay ngồi đầu giường đợi mình dậy cho ăn sáng , đau vệ sinh hoặc đói quá thì sẽ cắn tóc mình để gọi . Mình đi làm về thì luôn ngồi ở cửa kêu và đợi mình mở của bước vào . Rồi nằm lăn ra nhà đợi mình chạy qua vuốt ve Rồi em ấy rất thích nghịch tóc mình mỗi khi mình tập thể dục hay trời lạnh thì rất thích chui vào chăn ngủ với mình . Ấy thế mà năm nay thời tiết lại lạnh muộn mình còn chưa kịp ôm em ấy ngủ trời lạnh thì em ấy đã rời xa mình rồi .
Giờ gần 1h sáng nhưng nhớ em , cứ xem ảnh em là khóc ,mà ko xem thì lại nhớ .
Rồi lại đột nhiên nhớ đến những lúc em ốm đau, lăn nhẹ ng qua lại . Nhưng khi đứng dậy định ra ngoài mình kêu con nằm im con lại nằm xuống ngay . Tại sao con lại hiểu chuyện đến như thế .
Nhớ có lần mình cảm nhận được tình cảm thật sự của em . Đó là lần mình ốm không có sức đứng dậy đi, chị hàng xóm phải qua chăm mình . Chuột nằm im bên cạnh nhìn mình , lúc mình chợt mở mắt quay qua nhìn thấy em ấy nằm im nhìn mình , thật sự mình đã cảm nhận được em ấy cũng đang lo cho mình . Khi mình nói chuyện và kêu đỡ với chị hàng xóm bạn ấy mới đi chuyển xuống đất nằm .
Để mà nói kể kỉ niệm của em hơn 3 năm qua với mình thì không biết khi nào với hết . Nhớ đến những ngày chụp ảnh Tết 3 năm qua đều có em . Năm nay mình mới nhắc là được chụp ảnh với em thì giờ đã không được nữa rồi .
Hơi lan man 1 chút tại mình cũng không biết chút bầu tâm sự với đâu nên đành chia sẻ tại đây . Mình đã trọn hoả thiêu em , và mai mình sẽ dải em xuống hồ , mong em sớm siêu thoát , bước sang 1 kiếp Mới an nhiên , mình niệm nam mô a di đà Phật cho em .
Kết lại mình vẫn muốn nói mình thương , yêu em . Dù như nào đi nữa em vẫn là 1 phần kí ức được trong tim mình . Yêu Con nhiều , Chuột nhé 🐈❤️
Cảm ơn m.n và chủ bài viết đã lướt qua tâm sự của mình ạ 😞